XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy


Phan_5

Sau một thời gian lợi dụng Nguyên Quân để chữa lành vết thương lòng, giờ đây, Trình Ngọc lại muốn vứt bỏ anh không thương tiếc.

Nỗi áy náy trào dâng khiến cô đau khổ, nước mắt không ngừng rơi.

Bị Trình Ngọc bất ngờ lao vào lòng, Nguyên Quân không biết làm sao, luống cuống lấy khăn tay trong túi quần ra lau nước mắt cho cô.

“Em sao thế? Sao lại khóc như thế? Ai bắt nạt?”

Trình Ngọc đưa cho Nguyên Quân một chiếc túi, nói liền một hơi: “Đây coi như em trả nợ ân tình cho anh…Sau này anh đừng tìm em nữa.”

Dứt lời, cô lập tức bỏ chạy.

Một tiếng sấm bất chợt nổ vang trời. Mưa như trút nước.

Nguyên Quân vẫn chưa hết ngỡ ngàng, anh đứng sững tại chỗ, trong tay cầm món quà của Trình Ngọc

Rời khỏi hồ, Trình Ngọc cũng dầm mưa rất lâu, dường như muốn nhờ nước mưa rửa trôi đi cảm giác tội lỗi. Cô biết Nguyên Quân cũng đang đứng dưới mưa như vậy.

Cứ tưởng chỉ cần như vậy là nhẹ nhõm, nhưng Trình Ngọc vẫn thấy day dứt không yên suốt cả một tuần.

Hôm ấy, cô mang theo chiếc áo gió màu trắng đã tìm rất lâu mới mua được đến gặp Nguyên Quân và nói lời chia tay. Còn nhớ có lần gặp chuyện bực mình, cô ở trong phòng vẽ trút giận, không cẩn thận làm màu mực vấy lên chiếc áo khoác màu trắng của Nguyên Quân. Màu không thể giặt sạch, giống như vết thương lúc nào cũng để lại sẹo. Đó là chiếc áo mà Nguyên Quân vô cùng thích, tiếc rằng anh không thể mặc nó được nữa. Vì thế nên Trình Ngọc mới tìm mua bằng được chiếc áo mới tặng anh. Tuy rằng một chiếc áo chẳng thể nào bù đắp được vết thương lòng của Nguyên Quân, nhưng cô hi vọng anh có thể quên đi tình cảm này, trở về những tháng ngày yên ổn trước kia.

Trình Ngọc lấy chiếc áo bẩn của Nguyên Quân trong tủ quần áo ra, ôm vào ngực, nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống tí tách. Ngày ấy cô đã hỏi xin Nguyên Quân chiếc áo này, muốn dùng nó để nhắc nhở bản thân không được phạm sai lầm một lần nữa, không được ích kỉ làm tổn thương người khác.

Lúc này cô mới biết, bản thân mình chẳng qua chỉ là một đứa con gái yếu đuối, muốn giữ không nổi, muốn buông cũng không xong, rõ ràng rất thích Đỗ Phong, nhưng lại không nỡ từ bỏ Nguyên Quân.

Rốt cuộc mình đã gây nên nghiệp chướng gì thế này?

Trình Ngọc nhắm mắt, lòng đau nhức.

“Dương Quang! Ngày nào ông cũng ngồi đờ đẫn ôm quyển sách. Hóa ra trong sách có người đẹp!”

Đỗ Phong đi làm về, vừa vào phòng thì bắt gặp anh bạn cùng phòng cầm bức anh khua đi khua lại trước mặt Dương Quang.

“Cái gì thế?” Đỗ Phong hờ hững hỏi.

“Trả lại đây!” Dương Quang vội vàng lao đến cướp.

“Còn lâu!”

Thừa dịp anh chàng kia không đề phòng, Đỗ Phong tóm lấy tấm ảnh. Trong phòng này, anh đương nhiên đứng về phe anh bạn Dương Quang khiêm tốn.

“Dương Quang, trả này.” Đỗ Phong đưa bức ảnh cho Dương Quang, giữa chừng tay anh khựng lại khi nhìn vào bức ảnh.

Trong ảnh, cô gái mặc áo sơ mi màu hồng đang ngồi đọc sách trên bãi cỏ sau tòa nhà thực hành. Rõ ràng đây là ảnh chụp trộm.

“Tấm này em chụp trong giờ học chụp ảnh. Thấy cảnh đẹp nên chụp lại.” Dương Quang gượng gạo giải thích.

Đỗ Phong lấy lại tinh thần, nói: “À, đây là em gái Nguyên Quân phải không? Chụp đẹp đấy!”

Anh cố ý không nhắc đến tên Nguyễn Vân để chứng tỏ quan hệ không mấy gần gũi giữa mình và cô, tránh gây hiểu lầm cho người khác.

“Ờ nhỉ, anh Đỗ Phong tinh mắt thật đấy. Em không nhìn ra đâu!” Anh bạn cùng phòng trêu chọc.

“Tôi mệt rồi, đi tắm rồi ngủ trước đây!” Vừa nói, Đỗ Phong vừa cầm chậu đi vào nhà tắm.

Đi qua hành lang, anh bất giác nhìn về khu kí túc xá nữ phía đối diện. Khung cửa sổ đóng chặt và rèm kéo kín. Có lẽ cô đã thôi lưu luyến. Nên vui mới phải chứ! Vì sao anh lại có cảm giác mất mát thế này?

Thực ra Đỗ Phong cũng biết từng có một cô gái tên Nguyễn Vân mỗi đêm đều đứng bên ô cửa sổ dõi theo mình.

“Anh Đỗ Phong!” Dương Quang chẳng rõ từ khi nào đã đuổi theo sao, “Anh đừng nói với Nguyễn Vân nhé. Về…bức ảnh”.

Đỗ Phong gật đầu.

Dương Quang thở phào, quay đầu đi vào phòng.

“Nếu tôi là cậu, rôi sẽ nói với Nguyễn Vân!” Đỗ Phong đột nhiên lên tiếng.

Chương 10: Không thể quên

Từ sau khi nói ra câu nói kia, Đỗ Phong không ngừng cảm thấy hối hận.

Hối tiếc vì nếu Dương Quang thực sự nghe lời cổ vũ của anh mà đi thổ lộ tình cảm với Nguyễn Vân, thì chính là tự tay anh đã đẩy Nguyễn Vân đến bên người khác. Đây không phải là kết quả anh muốn.

Ân hận chính là khuyên người khác mạnh dạn đi tỏ tình trong khi bản thân lại không có dũng khí ấy, chi biết trốn tránh như con rùa rụt cổ.

Nhưng lo lắng của Đỗ Phong là thừa, bởi Dương Quang không đi tìm Nguyễn Vân. Dương Quang để toàn bộ tâm trí vào việc học, mặc dù kết quả các môn cơ sở của anh rất xuất sắc nhưng các môn chuyên ngành thì anh không có năng khiếu cho lắm. Đây cũng chính là điều mà anh vô cùng tiếc nuối. Vì thế, anh rất ngưỡng mộ tài năng của Đỗ Phong.

“Dương Quang, đang học tiếng Anh à?”

Dương Quang đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn thấy Đỗ Phong, bèn ngôi bật dậy nhường chỗ.

Đỗ Phong liếc mắt qua cuốn sách, quả nhiên có bức ảnh. Nếu là người khác, nhất định sẽ trêu chọc Dương Quang vài câu, nhưng anh thì cười không nổi.

“Hôm nay là cuối tuần, anh em có vụ gì “hot” không?” Một người bạn cùng phòng ngó đấu sang.

"Làm việc của cậu đi, nhiều chuyện.” Đỗ Phong thờ ơ nói.

“Hai người đúng là vô vị! Anh em khác hễ cuối tuần một là đi chơi với bạn gái, hai là lên mạng chơi game. Làm gì có ai như hai người, đâm đầu vào học với chả hành!”

“Tôi van cậu, cậu đi làm việc của cậu đi. Đừng có quấy rối bọn tôi, hôm nào tôi mời ăn lẩu. Ok?" Dương Quang đẩy anh bạn kia ra khỏi phòng.

“Hai thằng đàn ông thì có chuyện gì để nói? Giờ là tháng mấy rồi còn ăn lẩu? Muốn tôi chết nóng à? Thèm vào quan tâm hai cậu, tôi đi đây. Vô vị!” Anh chàng oán thán.

"Dương Quang, cậu...”

“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Anh với em cắn gì khách sáo.” Dương Quang cười.

“Cậu thích bức ảnh này lắm à?” Ngẫm nghĩ một lát, Đỗ Phong quyết định vẫn nên nói vòng vo.

"Ý anh muốn hỏi, em có thích Nguyễn Vân không à? "

Dương Quang bình thường nói năng khiêm nhường, ít khi đùa giỡn, tự dưng hôm nay thẳng thắn thừa nhận khiến Đỗ Phong có phần kinh ngạc.

“Đúng là em rất thích Nguyễn Vân. Cô ấy trong sáng, cởi mở, không giống những cô gái khác. Nụ cười của cô ấy mang lại cảm giác ấm áp cho người đối diện.”

Đỗ Phong vô thức gật đầu. Chính nụ cười ấy của Nguyễn Vân đã khiến trái tim đóng băng từ lâu của anh tan chảy.

“Nhưng em biết cô ấy không thích em, vì thế em mới quyết định giấu kín tình cảm này, không để cô ấy biết. Chi cần ngắm tấm ảnh chụp của cô ấy là em đã thấy tinh thần phấn chấn, cho dù phải đối mặt với việc học hành khô khan cứng nhắc đến mấy cũng không lo.”

Đỗ Phong không ngờ Nguyễn Vân lại tác động nhiều đến Dương Quang như vậy. Ánh mắt cậu ta toát lên sự thỏa mãn và hạnh phúc.

“Đã thích nhiêu đến thế chẳng lẽ cậu không muốn được ở bên Nguyễn Vân à? Vì sao phải giấu giếm tình cảm?” Đỗ Phong hỏi Dương Quang, nhưng thực chất là đang nói với chính mình.

“Yêu cũng đâu có nhất định phải nói ra? Với em thì chi cần trong lòng có cảm giác yêu một người đã là hạnh phúc rồi. Hiện tại em muốn tập trung tinh thần vào việc học. Em hi vọng Nguyễn Vân có thể ở bên người mà em ấy yêu, sống hạnh phúc cả đời, không phải chịu bất cứ tổn thương nào.”

Nghe những lời Dương Quang nói, Đỗ Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng của cậu ta dành cho Nguyễn Vân. Đó là thứ tình cảm trong sáng và vô tư, Dương Quang tình nguyện giữ kín nó để không gây áp lực cho đối phương. Điểm này khiến Đỗ Phong rất nể phục.

Trước đây, thấy Dương Quang luôn tỏ ra đạo mạo, Đỗ Phong những tưởng đó chi là vờ vĩnh. Hiện tại xem ra đúng là bản chất con người của Dương Quang.

"Anh Phong, có phải anh nghĩ em "sến" lắm không?” Dương Quang gượng gạo gãi đầu.

Đỗ Phong vỗ vai cậu ta: “Không, tôi thấy cậu rất vĩ đại".

Một lúc lâu, Dương Quang nhìn tấm ảnh, thì thám: "Đợi khi hương xuân tràn khắp núi, hoa mai lặng lẽ nép mình cười (1)"

Nguyễn Vân vừa tản bộ trong sân trường, vừa ngâm nga ca khúc Câu chuyện thời gian. Đã bốn mươi bảy ngày không gặp Đỗ Phong, rõ ràng anh không muốn dừng lại trong thế giới của cô nữa. Thực ra nếu muốn thì Nguyễn Vân có thể dễ dàng tìm được anh, nhưng anh đã cố tình tránh né, cô mặt dày quấn lấy anh cũng chẳng có tác dụng.

Chẳng lẽ anh thật sự là một công tử đào hoa đa tình? Thời gian thích một cô gái không dài lâu? Ưm cứ cho là như vậy đi, anh cũng là một lãng tử có văn hóa, chưa từng làm những hành động bất lịch sự với phụ nữ. Mặc dù Đỗ Phong đã vô tình làm tổn thương trái tim Nguyễn Vân, nhưng cô vẫn nhớ như in những điểm tốt của anh.

"Cẩn thận."

Một bàn tay kéo Nguyễn Vân lại, tránh quả bóng đang lao về phía cô. Bấy giờ cỏ mới phát hiện mình đã đi đến sân bóng rỗ.

Là Đỗ Phong giúp cô ư?

Nguyễn Vân ngẩng lên. Ánh mắt chờ mong của cô bắt gặp một cái nhìn xa lạ từ đối phương.

“Ở dây đang tập bóng rổ, bạn đứng đây nguy hiểm lắm.”

“Ừm.” Nguyễn Vân lên tiếng, thất thần đi ra khỏi sân.

***

“Dạo này hai dứa mày làm sao cứ như người mất hồn thế? Học không học, vẽ không vẽ, ăn không ăn. Vì mùa hè à?” Trần Nhã Lê tò mò hỏi.

Cô nàng La San không thích ở chen chúc trong căn phòng chật chội nên đã chuyển ra ngoài thuê nhà trọ, Lục Hoa bất hòa vói mọi người cũng đã đổi kí túc. Hiện tại phòng chi còn lại ba người.

Trinh Ngọc vốn đã gầy, nay nhìn càng lúc càng hốc hác. Nguyễn Vân thì ngày nào cũng đờ đẫn ngồi trước bàn học ngắm tranh.

Nghe Nhã Lệ hỏi, cả Trình Ngọc và Nguyễn Vân đều ngẩng đầu lên nhìn nhau, vừa nhìn đã giật nảy mình vì bộ dạng của đối phương.

Trình Ngọc thầm nghĩ: Nguyễn Vân và anh Phong chẳng phải trước đây rất tốt sao, sao giờ nó lại tiểu tụy thế kia?

Nguyễn Vân lại nghĩ: Không phải Trình Ngọc và anh họ đã bắt đầu hẹn hò rồi ư, sao nó có vẻ không vui?

Sự thật là, khi hạnh phúc thì mọi người đều có biểu hiện giống nhau, nhưng đau khổ thì có đủ kiểu đủ loại.

Trinh Ngọc đã đánh giá thấp sự ỷ lại của mình vào Nguyễn Quân. Trước kia hỗ gặp anh là cảm thấy phiền phức, nhất là dáng đi cúi gằm mặt của anh, cô cho rằng như vậy thật thiếu tự tin, thật thiếu phong độ. Vậy mà, rời xa Nguyễn Quân rồi, Trình Ngọc lại bắt đầu nhớ nhung cảm giác được cưng chiều. Có lẽ đây là nhược điểm của con gái chăng?

Trình Ngọc từng vài lần vô tình bắt gặp Đỗ Phong, anh vẫn ung dung và đĩnh đạc như thế, chỉ có điều, anh luôn vờ như không nhìn thấy cô. Sự thực hiện rõ trước mắt, dù có muốn tiếp tục u mê cũng không được nữa. Trình Ngọc đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Nhưng cô đã nói những lời tuyệt tình với Nguyễn Quân như vậy, chẳng lẽ còn có thể hối hận ư? Thôi mặc kệ, coi như một lần vấp ngã để trưởngThành hơn, sau này không được ôm mộng viễn vông với những thứ không thuộc về mình nữa, càng phải biết trân trọng những thứ đang có trong tay. Quá khứ, cứ để nó trôi đi thôi, làm lại mọi chuyện từ đầu. Trình Ngọc tự nhủ, nhưng đồng thời cũng ôm hi vọng Nguyên Quân đến tìm mình. Cứ như thế ngày này qua ngày khác, muốn tinh thần phấn chấn cũng không được.

“Đỗ Phong!” Giọng nói của Lục Hoa truyền tới.

Đỗ Phong dừng chân, khẽ nhíu mày.

“Lâu không gặp.” Lục Hoa chạy đến bên cạnh, “Dạo này anh bận lắm à?”

“Vẫn là học với làm thêm thôi.”

Nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong cách nói của Đỗ Phong, Lục Hoa hơi giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Anh vừa được thăng chức ở công ty nào phải không?”

“Không dám. Chỉ làm công cho người ta mấy việc vụn vặt để duy trì cuộc sống thôi!”

“Em đã thấy quảng cáo anh thiết kế ở quảng trường Nhân Dân đấy!”

Đỗ Phong đang định chào rồi đi, nhưng lại thấy Lục Hoa vẫy tay về phía đường đối diện và gọi: “Nguyễn Vân!”

Ánh mắt anh và Nguyễn Vân giao nhau. Khoảng cách giữa hai người dường như rộng vô cùng, chẳng thể nào vượt qua.

Nguyễn Vân sang đường. Dù thấy rõ sự khiêu khích trong ánh mắt và giọng điệu của Lục Hoa, nhưng vì khao khát muốn tới gần Đỗ Phong qúa lớn nên cô đành lờ Lục Hoa đi.

“Anh vẫn ở trong trường này à? Em còn tưởng anh biến mất khỏi trái đất này rồi cơ!”

Ánh mắt yêu hận đan xen của Nguyễn Vân khiến Đỗ Phong cảm thấy ngượng ngùng.

“Em tưởng hai người rất thân, hóa ra cũng đã lâu không gặp nhau à?” Lục Hoa xen vào một câu.

Không ngờ một người kiêu ngạo như Lục Hoa khi vướng vào lưới tình cũng hạ thấp mình để nói những lời chọc ngoáy người khác như thế.

Nhưng ngoài dự liệu là Đỗ Phong lại tỏ ra phối hợp với Lục Hoa : “Chẳng phải em muốn tới thăm nơi làm việc của anh sao? Mau đi thôi!”

Lục Hoa kinh ngạc nhìn Đỗ Phong như muốn tìm chứng cớ trong mắt anh rằng những điều cô nghe thấy là sự thật.

Đỗ Phong nháy mặt tinh nghịch với Lục Hoa. Đây là động tác quen thuộc của Nguyễn Vân, từ khi nào anh đã học được?

Nhìn hai người họ cùng nhau rời đi, Nguyễn Vân cảm thấy cõi lòng tan nát.

Khuất khỏi tầm nhìn của Nguyễn Vân, Lục Hoa đắc ý lên tiếng: “Em giúp anh thoát khỏi Nguyễn Vân, anh cảm ơn em thế nào đây?”

Đỗ Phong vờ giả ngây: “Không hiểu”.

“Ơ, thế là anh thật lòng mời em à? Không phải em giúp anh thoát khỏi phiền phức à? Xin lỗi nhé, em hiểu lầm ý tốt của anh rồi!”

“Nếu em chân thành nhiều hơn một chút, giả tạo ít đi một chút, thì có thể chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh hơn nữa đấy.” Đỗ Phong bình tĩnh đợi giông tố.

Đừng cho rằng cái trò mèo dụ dỗ đàn ông của cô ta qua mắt được anh.

“Anh tưởng anh là quân tử lắm sao? Đùa bỡn với đám con gái kia, để rồi khiến họ phải đau lòng, thấy họ khóc lóc, anh vui lắm phải không?”

“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta bất đồng quan điểm, không thể nói chuyện cùng nhau được.” Dứt lời, anh bỏ đi.

“Anh Phong, em rút lại những lời tổn thương vừa rồi. Nhưng anh không thấy chúng ta là một đôi rất đẹp à? Cả về ngoại hình lẫn tài năng.” Lục Hoa đuổi theo.

“Thật phục cô còn có thể nhắc lại hai chữ tài năng.” Đỗ Phong tỏ ra chán ghét cùng cực, anh hối hận vì vừa nãy đã mượn cô ta để đối phó với Nguyễn Vân. “Xin lỗi, tôi không muốn làm khó con gái, nhưng tôi khuyên cô hãy nghĩ cho tương lại của bản thân, thành tích giả chẳng là gì, năng lực thật mới cần thiết.” Nói xong, anh đi về phía giảng đường.

“Đỗ Phong, anh đừng có khinh người như thế! Nỗi nhục hôm nay, tôi nhất định sẽ đòi lại gấp bội!” Lục Hoa căm phẫn nói.

Đây chính là yêu càng nhiều, hận càng sâu. Nhất là đối với những người đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Nguyễn Vân nhìn đồng hồ đeo tay. Đã sắp mười giờ đêm. Đêm nay anh có về không? Hai người có phải đang vui vẻ bên nhau không? Nguyễn Vân đã đợi dưới kí túc xá nam gần bốn tiếng, may mà có ghế đá để ngồi, nhưng đám muỗi đói không chịu buông tha cô.

Đỗ Phong vừa cắn miếng bánh mua được, vừa đi vào khu kí túc. Tới sân, anh nhìn thấy Nguyễn Vân đang đập muỗi. Một nỗi xót xa dâng lên, anh vô thức đi về phái cô.

“Anh về rồi à?” Phát hiện ra Đỗ Phong đứng bên cạnh, Nguyễn Vân vui mừng reo lên.

“Em làm gì ở đây?” Đỗ Phong nghiêm mặt hỏi.

“Còn phải hỏi ư? Sao anh về muộn thế?” Nhìn chiếc bánh trên tay Đỗ Phong. Nguyễn Vân kêu lên: “Á! Anh không ăn cơm à?” Vừa dứt lời, viền mắt đã hoen đỏ.

“Em mau về đi! Sau này đừng tới tìm anh nữa. Không đáng!” Cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát, Đỗ Phong vội vàng đi vào kí túc.

“Em không quên được anh!” Nguyễn Vân thổn thức.

Dù không nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này nhưng Đỗ Phong cũng biết cô đang khóc.

Chẳng lẽ anh luôn khiến người khác đau lòng như vậy sao?

Nhưng, lúc này đau lòng còn hơn để cô tổn thương lâu dài.

“Không quên được cũng phải quên!” Đỗ Phong gằn giọng. Lần này anh không do dự, đi thẳng lên gác.

(1) Hai câu thơ trong bài Vịnh hoa mai của Mao Trạch Đông

Chương 11: Tỉnh mộng

Chưa vào phòng ngủ, Đỗ Phong đã bị Dương Quang chặn ở cửa: “Anh Phong, nói chuyện với em một lát”.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn bất bình kia, Đỗ Phong đã đoán được Dương Quang muốn nói cái gì. Anh đi tới đầu hành lang, rút một điếu thuốc ra châm lửa.

Dương Quang vừa đến gần, Đỗ Phong liền thở ra một làn khói và nói: “Có gì cậu cứ nói thẳng!”.

“Anh không thích Nguyễn Vân à? Vừa nãy em đã thấy hai người dưới sân.”

Đỗ Phong dường như không nghe thấy gì, qua hồi lâu, anh mới bình thản nói: “Thích thì sẽ ở bên nhau ư? Chẳng phải cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ở bên em ấy sao?”.

“Khác nhau! Nguyễn Vân không thích em, nhưng cô ấy thích anh.”

"Cậu chưa thử sao biết Nguyễn Vân không thích cậu?” Đỗ Phong phản bác, tựa như anh mới là người hỏi tội đối phương.

Dương Quang đột nhiên lâm vào thế bị động: “Từ lâu em đã nhận ra ánh mắt Nguyễn Vân nhìn anh không bình thường”.

“Nghĩa là vì tôi nên cậu mới từ bỏ quyển lợi theo đuổi Nguyễn Vân?”

"Biết rõ không có hi vọng còn cố lao đầu vào để nếm mùi thất bại. Đấy là việc một người thông minh không nên làm. Em thà cứ như vậy đổ tạo ấn tượng về một người anh trai tốt với cô ấy.”

“Cậu nghĩ tôi không muốn tạo ấn tượng tốt với Nguyễn Vân sao? Nhưng cậu cũng thấy đấy, tôi hiện giờ không thể cho cô ấy bất cứ lời hứa hẹn nào.”

“Anh Phong...”

Dương Quang chợt nghĩ đến gánh nặng cuộc sống của Đỗ Phong, cảm giác kính nể lại dâng lên trong lòng.

“Người khác không hiểu anh, nói anh là kẻ giả dối. Họ đâu có biết nỗi khổ tâm của anh. Khi họ còn đang kêu la ầm ĩ về chuyện bài vở thì anh đã lăn lộn ngoài xã hội và tương lai phía trước rồi.”

“Còn có người hiểu tôi như vậy là tôi thấy vui rồi.” Đỗ Phong cười nhìn Dương Quang.

“Sau này anh nhất định sẽ là người thành công nhít lớp chúng ta.”

“Tôi sẽ cố gắng!” Đỗ Phong nắm chặt tay, dáng vẻ tự tin.

“Nhưng.., Em không muốn thấy Nguyễn Vân đau khổ.” Ánh mắt Dương Quang thoáng buồn. Đâu có ai muốn nhìn thấy bộ dạng đau buồn của người mình yêu thương? “Anh Phong, giữ cô ấy bên cạnh đi! Nguyễn Vân là một cô gái hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh”.

“Tôi cũng không muốn làm cô ấy buồn. Nhưng cậu biết đấy, tôi là một kẻ hai bàn tay trắng, lúc này tôi không có thời gian để nghĩ đến chuyện yêu đương, hơn nữa tôi cũng chẳng thể mang lại cho Nguyễn Vân bất cứ điều gì, chi khiến cô ấy khổ thêm mà thôi. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên vậy, đến khi tôi đủ khả năng cho cô ấy một lời hứa hẹn, nếu duyên phận vẫn còn, nhất định tôi sẽ cố gắng hết sức để cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.” Đỗ Phong nói bằng giọng say sưa và tràn ngập hi vọng. Liệu ông Trời có cho anh cơ hội ấy không?

"Đúng là anh suy nghĩ chín chắn hơn bọn em.” Dương Quang nói.

Nhiều cậu con trai tầm tuổi này hễ thích ai là điên cuồng theo đuổi, không đổ ý tới hậu quả. Đến khi đã thành công, cảm giác mới mẻ mất đi liên nảy sinh mâu thuẫn, rồi chia tay, rồi tìm kiếm người mới. Ai có trách nhiệm với tình cảm nhiều hơn chút thì sẽ cố gắng nhường nhịn người yêu, nhưng chắc chắn không còn tha thiết như lúc đầu.

Đỗ Phong có rất nhiều ưu điểm đáng để học tập. Dương Quang trong lòng thầm nghĩ.

“Thực ra hồi học trung cấp chuyên nghiệp, tôi từng yêu một người. Chuyện tình trắc trở nên tôi mới hiểu rõ như thế. Tôi nghĩ, tình yêu mà chưa biết trước được tương lai thì thật vô nghĩa. Hơn nữa, tôi cũng không thích cái kiểu gặp dịp thì chơi. Tôi không hiểu vì sao nhiều người lại sẵn sàng bỏ công sức ra để theo đuổi hết cô này đến cô khác như thế. Thứ tôi muốn tìm kiếm là thiên trường địa cửu, chứ không phải là từng được sở hữu những gì.”

“Em cũng đồng ý với anh. Em nhất định sẽ tìm được một cô gái phù hợp với mình và cô ấy cũng yêu em. Trước khi xác định rõ hai người có hợp nhau hay không, em sẽ không dễ dàng buông lời hứa hẹn.”

"Đúng thế.”

Hai người họ từ lâu đã hiểu rõ con người nhau.

***

Nghe Những ngôi sao hiểu lòng tôi, lại cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Chẳng mấy chốc Nguyễn Vần đã trải qua một năm học tập bận rộn.

Suốt một năm qua, cô dồn hết tâm trí vào việc học. Trên lớp, cô nghiêm túc vẽ tranh, chăm chú nghe giảng và hỏi ý kiến giảng viên. Ngoài giờ học, cô đến thư viện đọc sách, nâng cao kiến thức. Buổi tối, cô đến phòng tự học làm bài tập, học tiếng Anh. Cuối tuần, cô lên phòng chức năng và phòng mĩ thuật để luyện vẽ. Cứ như vậy, cuối kì cô nghiễm nhiên đạt được thành tích xuất sắc, nhận học bóng loại hai.

Tất cả những điểu này là nhờ bức thư của Dương Quang. Trong thư gửi Nguyễn Vần, anh ké toàn bộ nội dung CUỘC nói chuyện giữa mình và Đỗ Phong cho cô biết, rồi khuyên cô tập trung vào việc học. Nguyễn Vân vô cùng cảm động, biết được suy nghĩ thực lòng của Đỗ Phong, cô lại quay về nhịp sống bình thường. Cô không muốn tạo áp lực cho anh, thế nên cô viết một lá thư nhờ Dương Quang gửi cho Đỗ Phong. Sau khi biết Dương Quang đã suy nghĩ cho mình như vậy, Đỗ Phong cũng rất cảm kích, càng thêm quyết tâm nỗ lực học tập và làm việc.

Một năm qua, ngoài việc La San chia tay bạn trai, Trình Ngọc và Nguyễn Quân hẹn hò, thì không có thay đói gì lớn.

Cũng vì Nguyễn Quân kiên trì theo đuổi nên mới khiến Trình Ngọc cảm động. Hơn nữa, càng tiếp xúc nhiều, Trình Ngọc càng cảm thấy Nguyễn Quân rất tốt, rất thật lòng. Người xưa đã nói, chờ đợi một người mình yêu không bằng chấp nhận một người yêu mình. Trong chuyện tình cảm, người nào yêu nhiều hơn chính là người chịu nhiều thiệt thòi hơn.

Nguyễn Vân rất ngưỡng mộ tình cảm của anh họ và Trình Ngọc. Nghĩ đến mình vẫn lẻ loi, cô chợt thấy chạnh lòng. Dù sao thì cũng may mắn, cô và

Trình Ngọc hiện giờ đã xóa bỏ mọi ngăn cách, thân thiết như xưa. Thôi thì coi như được tình bạn, mất tình yêu, chẳng ai được toàn vẹn bao giờ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .